Ai điêu khắc nỗi đau này

1. [Am] Ai đang khóc một mình trong mưa, [Em] ai day dứt tình ai thâu đêm

[F] Ai cũng vội nắm [G] tay, lại vội buông [C] tay

Bình [Am] minh sẽ tới mang tia nắng mới, liệu [Em] nắng có biết tim anh rã rời

Hạnh [Dm7] phúc đã trước mắt [Em7] sao anh chạm không [Am] tới.

 

2. [Am] Tự ta khóc, rồi tự ta đau, [Em] rơi nước mắt, rồi tự ta lau

[Dm7] Thấu hiểu cho ai [G] sao chẳng phải cho [C] nhau

Ôm [Am] em lần cuối, chẳng gặp lại đâu, tạm biệt [Em] em cô gái là mối tình đầu

[Dm7] Trách ai đã điêu [Em7] khắc giọt sầu cho [Am] nhau.

 

ĐK:

Anh mong em hạnh [Am] phúc mong em bình an nước mắt em là [Em] ngọc quý hơn cả vàng

Trong giấc mơ anh [Dm7] chờ đợi ai, cớ [G] sao nhắc đến em [C] hoài

Thanh xuân ta đã [Am] viết ra bao điều luyến tiếc anh đã quen với [Em] việc sống với đau lòng

Khoảng trời mênh [Dm7] mông, người bỏ rơi [Em7] anh, em đi theo [Am] chồng.

Ngày tim em từ [Am] chối, anh chẳng chịu buông, hứa sẽ không nông [Em] nổi, không khiến em buồn

Anh thiếp đi như [Dm7] đã ngừng thở, đêm [G] về lại chết trong [C]

Ngoài trời mây tăm [Am] tối mưa giăng phủ khắp lối, hứa sẽ không đau [Em] lòng sao đêm về ướt gối

Trời buồn trời [Dm7] mưa, tình buồn tình [Em7] tan, ta đánh mất [Am] nàng.