Ai lau đôi mi hoen

1. [Em] Khi cơn mưa ập đến, [D] anh không còn ở đây

[C] Chỉ có mỗi vai gầy, [D] loay hoay với gió mây

Hình dung [Em] anh vẫn đứng nơi ấy [D] phía trước mặt em đấy

Dang vòng [C] tay, và nói là có anh [D] đây!

T-ĐK:

Tại vì [Em] sao thế này, nếm chịu [D] bao đắng cay

Nhưng chưa [C] một lần nào dứt khoát buông [D] tay

Em sợ mỗi [Em] khi thức dậy, cô [D] đơn bủa vây

Nên chọn cơn [C] say xem như cách để trốn [D] chạy.

 

ĐK:

Ai lau đôi mi [Em] hoen ướt bao [D] đêm thấm môi [C] mềm [D]

Ai lau đôi mi [Em] hoen ướt bao [D] đêm thấm môi [C] mềm [D]

Ai nâng niu con [Em] tim vỡ nát hết [D] rồi

Tình bạc trắng như [C] vôi, chỉ đến thế [D] thôi

Ai nâng niu con [Em] tim vỡ nát hết [D] rồi

Đã đến lúc phai [C] phôi, phải quên hết [D] thôi.

 

2. [Em] Một chặn đường mới, [D] thiếu anh ở bên

[C] Những ngày đẹp nhất, [D] nhớ hay đã quên

[Em] Ngày người đến, [D] lòng này rực cháy

[C] Ngày người rời đi, em trắng [D] tay.

T-ĐK:

Tại vì [Em] sao thế này, nếm chịu [D] bao đắng cay

Nhưng chưa [C] một lần nào dứt khoát buông [D] tay

Em sợ mỗi [Em] khi thức dậy, cô [D] đơn bủa vây

Nên chọn cơn [C] say xem như cách để trốn [D] chạy.

 

ĐK:

Ai lau đôi mi [Em] hoen ướt bao [D] đêm thấm môi [C] mềm [D]

Ai lau đôi mi [Em] hoen ướt bao [D] đêm thấm môi [C] mềm [D]

Ai nâng niu con [Em] tim vỡ nát hết [D] rồi

Tình bạc trắng như [C] vôi, chỉ đến thế [D] thôi

Ai nâng niu con [Em] tim vỡ nát hết [D] rồi

Đã đến lúc phai [C] phôi, phải quên hết [D] thôi.