An Bằng và nỗi nhớ

1. An [Em] Bằng quê hương [G] tôi

Đã từng [D] nuôi ta lớn thành [Em] người

An Bằng quê hương [Bm] tôi

Nơi chôn [B7] rau cắt rốn in [Em] sâu.

Đến một [Em] ngày ta ra [G] đi

Mang con [D] tim thương nhớ ngậm [Em] ngùi

Để rồi ta mơ [D] sao

Có một [B7] ngày về với quê [Em] hương.

 

ĐK:

[C] Hãy chờ ta hỡi con thuyền [D] nhỏ

Rồi một ngày [B7]

Đất nước thanh [Em] bình

Ta trở về với vùng đất [C]

Tìm ra [Am] khơi dưới ánh bình [Em] minh

Hãy chờ ta hỡi cánh buồm [Am] rộng

Rồi một [D] ngày đất Việt bình [G] yên

Ta trở về trong niềm vui [C] sướng

Ôm lấy quê hương mảnh [B7] đất thân [Em] thương.

 

2. An [Em] Bằng bao năm [G] xa

Nay ta [D] về lòng thấy đê [Em]

Đường mòn quanh ta [D] đây

Nơi in [B7] sâu những dấu chân [Em] ta.

Nỗi [Em] buồn bao năm [G] qua

Đang xoa dịu bằng tiếng quê [Em] hương

Ước vọng bao năm [D] qua

Nay ta [B7] về ôm lấy quê [Em] hương.