Anh đâu ngờ

1. [Bb] Biết yêu em đậm [C] sâu sẽ càng [Dm] rất đau

[Bb] Cố níu tay càng [C] lâu càng dễ [F] mất nhau

Một khi cảm [Bb] xúc đã phai [C] nhòa thì mọi tổn [Am] thương cũng là lý [Dm] do

Để đôi [Gm] ta đã [Am] xa lại càng thêm [Dm] xa.

 

2. [Bb] Có lẽ em giờ [C] đây chẳng còn [Dm] đắm say

[Bb] Muốn quên bao hạnh [C] phúc mình từng [F] đắp xây

Dù thương đến [Bb] mấy cũng buông [C] tay làm gì có [Am] ai yêu mãi chẳng đổi [Dm] thay

Em đi [Gm] rồi để [Am] anh một mình đơn [Dm] côi.

 

ĐK:

Tháng năm qua anh [Bb] đã cố gắng [C] để yêu em thật [F] nhiều thế mà

Sao em đành [Bb] lòng vô tâm [C] vội quên hết tất [F] cả

Cứ ngỡ chân [Bb] thành trao ai [C] sẽ nhận lại hạnh [Am] phúc thế nhưng đâu [Dm] ngờ

Em [Gm] giờ đã có [Am] ai đợi [Dm] chờ.

Cố dặn lòng phải [Bb] theo lý trí [C] để em đi chẳng [Am] vương vấn gì [Dm]

Nhưng sao anh [Gm] càng bối rối [C] chẳng thế nói nên [F] lời

Đứng khóc giữa [Bb] trời mưa giông [C] những yêu thương lặng [Am] lẽ cứ trôi theo [Dm] dòng

Anh đâu [Gm] ngờ tất [Am] cả tan thành giấc [Dm] mơ.