Anh quên mình là ai

1. Nếu biết [Em] trước khi yêu [D] em anh phải [Bm] mang nỗi đau cả [Em] đời

Thì ngày [C] xưa lúc thấy [D] em anh không mỉm [G] cười [B7]

Nếu biết [Em] trước em yêu [D] anh bằng một [Bm] tình yêu không chân [Em] thành

Thì anh [C] đã không yêu [D] em bằng cả tấm [Em] lòng.

 

2. Nước mắt [Em] đã lăn trên [D] mi anh khóc [Bm] cho mối duyên của [Em] mình

Tại vì [C] sao em đổi [D] thay quá nhanh như [G] vậy [B7]

Cố níu [Em] kéo đôi tay [D] em bằng lời [C] cầu xin trong vô [G] vọng

Vì yêu [C] em anh quên [D] mất đi mình là [Em] ai.

 

ĐK:

Ngày em [C] bước ra đi vội [D] vàng, anh lặng [Bm] nghe tim mình vỡ [Em] tan

Tình đã [C] hết duyên cũng không [D] còn mà sao [Bm] anh vẫn còn yêu [Em] em

Rồi anh [C] quên đi bản thân [D] mình, chỉ cầu [Bm] mong em về với [Em] anh

Giữa đêm [C] khuya, giữa cơn [D] mưa anh đứng anh [Em] chờ.

Người ta [C] nói sao anh dại [D] khờ khi mà [Bm] em yêu người khác [Em] rồi

Rồi đây [C] có ai sẽ thay [D] em để yêu [Bm] anh hơn là em [Em] yêu

Mà sao [C] anh không thể làm [D] được, chẳng thể [Bm] yêu ai vì nhớ [Em] em

Anh trách [D] anh sao cứ [Bm] cố chấp yêu một [Em] người.