Ảo vọng

Ta trót [G] dại để hồn ta mở [C] cửa

Nắng len [D] vào làm rụng nửa mùa [Am] đông

Nửa đông [C] kia với [D] mây hồng tan [G] loãng

Xuân chợt [D] về rộn [C] rã tiếng em [D] cười.

Em đã [G] đến như loài chim rất [C] lạ

Tắm hồn [Am] anh bằng [D] tiếng hát liêu [G] trai

Em đã [D] đến với [G] tâm hồn trinh [C] bạch

Như cánh chim [D] hồng reo rắc khúc tình [Gm] ca.

Anh đã [Gm] có thiên đường xưa lở [Dm] dở

Chẳng bao [Am] giờ cây hạnh phúc đươm [Dm] bông

Mặt hồn [Gm] anh là khoảng trống mênh [Am] mông

Giữa mộng và [D7] thực luôn luôn là khoảng trống.

Nên anh trót [G] dại để hồn anh mở [C] cửa

Đón em [D] vào xây lại cánh thiên [G] đường

Anh vẫn [Dm] biết tên [G] em là ảo [C] vọng

Nên sớm muộn [D7] gì cũng chuốc lấy thương [G] đau.