Bần ơi buồn ai

1. Bần ơi mày buồn [Am] ai sao mà cứ hoài rụng [F] rơi

Còn tôi buồn vì [D] ai sao mà tôi ngủ không [Am] yên

Buồn lắm vì người [G] ta mới qua mà đã quên [C] rồi

[Am] Tôi nói không nên [D] lời đau lòng nhìn em bước [E7] đi.

 

2. Bần ơi buồn đành [Am] thôi ai mà thương phận bèo [F] trôi

Người ta cần giàu [D] sang, có ai nhớ

câu duyên [Am] tình

Bần ơi mày chua [G] chát, còn tao đời quá cơ [C] hàn

[Am] Nên có ai ngó [D] ngàng, có chăng [E7] là cũng là niềm [Am] đau.

 

ĐK:

Dù biết niềm [D] đau mà cứ sao cứ lao vào [Am] đau

Bần hỡi bần [D] ơi, mày có [E7] rơi chẳng ai thèm [Am] nhìn

Nỗi đau duyên [G] tình, riêng một [Em] mình ôm mà chịu [F] thôi

Cũng như cây [G] bần luôn âm [E7] thầm mặc đời bể [Am] dâu.

Còn đó bần [D] ơi hình bóng tôi với em ngày [Am] xưa

Ngày đó trời [D] mưa người hứa [E7] luôn sắc son đợi [Am] chờ

Ở bên sông [G] này gốc cây [E7] bần vẫn còn tên [F] nhau

Cũng bên sông [G] này nhưng chỉ [E7] còn mình tôi mà [Am] thôi.

* Bần [Am] ơi tôi [E7] buồn quá bần [Am] ơi

Mới đó đây [G] thôi mà em đã quên [D] rồi

Bần [Em] ơi nên chấp nhận mà [F] thôi

Đời ta vô [E7] phước ôm xót xa tủi thân tôi [Am] buồn

Bần [Em] ơi nên chấp nhận mà [F] thôi

Đời ta vô [E7] phước ôm xót xa tủi thân tôi [Am] buồn.