Bâng khuâng

1. Chiều xuống bâng [Am] khuâng theo [G] em về cuối [F] trời [E7]

Chiều tím bâng [Am] khuâng chân [G] anh mang nỗi ngàn [C] thu

Yêu tà áo [E7] trắng tim khờ khạo im [F] bước

Khép nỗi cô [Dm] đơn anh ngập [G] ngừng lặng lẽ [E7] theo.

 

2. Ngày tháng bâng [Am] khuâng em [G] mang cả thiên [F] đường [E7]

Có áo em [Am] bay bên [G] hoa thơm nắng lượn [C] quanh

Sợi tóc tung [E7] tăng tay vội vàng cuống [F] quít

Cuộn đời mưa [G] bay nghiêng [E7] vai rơi một chút [Am] tình.

 

ĐK:

Một mình [Am] bước theo [G] em từng cơn mưa [F] buồn

Chiều nhẹ [Dm] rơi yêu [G] em từ muôn kiếp [C] nào

Chờ đợi [E7] tình thương tà áo trắng

Chờ đợi [Dm] người mơ chiều hoang [F] vắng

Rồi thì [E] thầm khắc [E7] khoải yêu [Am] em.

 

3. Giờ hết bâng [Am] khuâng em [G] đi mang cả thiên [F] đường [E7]

Không áo em [Am] bay không [G] hoa không nắng lượn [C] quanh

Ôi! nắng phôi [E7] pha ôi! Ngàn trùng xa [F] vắng

Cuộn mình chơi [G] vơi sao [E7] anh quên được thiên [Am] đường.

* Vỗ giấc ngủ [F] vùi

Quên dấu địa [Dm] đàng

Quên những chiều [E7] vàng

Giấc mơ tan [Am] rồi.