Bâng khuâng nỗi nhớ

1. [Am] Em đi về phương xa nơi [Dm] đây còn lại những [F]

Còn [Dm] chăng một đời hiu [E7] quạnh biết yêu [G] em là đành ôm [E7] mộng

[A7] Mây chiều về cuối [Dm] trời gió thu [G] nào thổi vào hồn [E7] ta.

 

2. [Am] Em đi về phương xa gió thu [Dm] bay còn lại nơi [F] đây

Cây [Dm] khô và ngàn lá [E7] rụng xuống đôi [G] vai muộn phiền giá [E7] lạnh

[A7] Mưa rồi thì cũng [Dm] tạnh đã xa [E7] rồi thì đành quên [Am] thôi.

 

ĐK: Em [Am] ơi còn đâu [C] nữa xa [Dm] nhau [E7] là hết [Am] rồi

Có chăng kỷ niệm âm [G] thầm nằm như lá [C] chết

Bây [F] giờ anh còn nhớ [Dm] em em ơi còn nhớ [E7]

Sao [Am] lòng anh bỗng nhớ [Dm] em

Em [E7] ơi còn nhớ [Am] hoài.

 

3. [Am] Ta một đời bôn ba nhớ khi [Dm] xưa lận đận yêu [F] em

Thân [Dm] em cành vàng lá [E7] ngọc dấu yêu [G] xưa dịu dàng vai [E7] gầy

[A7] Bây giờ về chốn [Dm] này chỉ còn [E7] lại kỷ niệm trong [Am] tay.