Bánh mì Sài Gòn

1. Mỗi lần trở [G] về Sài Gòn Hòn ngọc Viễn [Em] Đông

Xuống Tân Sơn [C] Nhất bỗng dưng rộn rã trong [Bm] lòng [E7]

Nếp sống chan [Am] hòa, nụ cười ngập tràn nhựa [D] sống

Ghé chợ Bến [Bm] Thành thoả lòng những tháng ngày [D] trông.

 

2. Nắng đẹp trải [G] rộng Sài Gòn tựa nhuộm sắc [Em] hoa

Gót son duyên [C] dáng, thướt tha tà áo lụa [Bm][E7]

Sánh bước phong [Am] trần hoà nhịp rộn ràng phố [D]

Bổng nghe bánh mì Sài Gòn xao xuyến lòng [G] ta.

 

ĐK:

Sài Gòn [Em] ơi! ơi Sài Gòn [Am] ơi!

Biết bao thăng [C] trầm, tháng năm vẫn luôn rạng [Bm] ngời

Nhớ bến Bạch [Am] Đằng, thả hồn nhìn trời lộng [D] gió

Nhớ đến nhà [Bm] Thờ Đức Bà, nhớ Thảo Cầm [D] Viên.

Sài Gòn [Em] ơi! ơi Sài Gòn [Am] ơi!

Làm sao có [C] thể không nhớ đến ổ bánh [Bm]

Bánh mì Sài [Am] Gòn đậm đà hương vị quê [D] hương

Bánh mì Sài Gòn dạt dào chan chứa tình [G] thương.

 

3. Bánh mì Sài [G] Gòn đặc biệt giòn giòn, thơm [Em] ngon

Vấn vương du [C] khách mỗi khi lui tới Sài [Bm] Gòn [E7]

Chẳng biết sang [Am] hèn lịch thiệp nụ cười tươi [D] đón

Bởi dân Sài [Bm] Gòn hiền [D] hòa, tử tế làm [G] sao.