Bẽ bàng (Nhớ hoài)

1. Anh nghe tiếng [Em] đêm, u hoài đến khơi hương huyền

Anh nghe gió [B7] đêm, lay nhẹ cánh hoa êm [Em] đềm

Ánh trăng triền miên, đụng hoài cành tơ liễu [B7] mềm

Người người đều say giấc [C] điệp giờ này thao thức riêng [B7] anh

 

2. Bao nhiêu vấn [Em] vương, khua động giấc mơ canh trường

Bao nhiêu xót [B7] thương, âm thầm khóc trong tim [Em] buồn

Nhớ nhau càng buồn, buồn vì mình không giữ [B7] đươc

Một người mình yêu suốt [C] đời để [B7] ngày mai cách [Em] xa vời

ÐK :[Am] Anh vẫn còn luôn nhớ [Em] hoài

Nhớ [Am] chuyện ngày xưa mà ta hay [G] nói

[Am] Lưu nguyễn tìm sang đào [C] nguyên

Sống cuộc sống êm đềm chan chứa [B7] tình

 

3. Thiên thai thắm [Em] xinh, nay là chốn quê hương mình

Anh luôn nhớ [B7] em, đôi mình nỡ quên sao [Em] đành

Tóc em còn xanh, mộng lòng còn tha thiết [B7] tình

Chuyện tình mình xây đắp [C] lại, và [B7] cùng nhau sống [Em] thanh bình

* Em [E] ơi, nước non mình đẹp, tươi quá sum vầy bao người

Nhưng [F#m] em, có anh [Bm] là người, em mến yêu mà [E] thôi

Ðêm nay giấc mơ đẹp về đây ru hồn thương [A] nhớ

Nhớ [F#7] về, về chốn [Bm] xưa, vì em [A] vẫn luôn mong [E] chờ