Bến duyên lành

1. Ai đi [Dm] qua trên bến nước làng tôi

Dừng chân [Gm] nghe cô lái hát khoan [Dm]

[Bb] ơi đây bến tự [C] do

Trăng nước [F] xuôi dòng [Gm] trôi

Chim trắng bay ngàn [Am] lối.

Trăng lên [Dm] khơi chênh chếch bóng đầu non

Để em [Gm] tôi buông mái ngắm trăng [Dm] tròn

[Bb] khoan, đây bến đò [C] ngang

Soi bóng [F] con thuyền [Gm] nan

Ta đắp [C] xây mộng [Dm] vàng.

 

ĐK:

Mai [F] về ngược sóng Đồng [Gm] Nai

Sông [Bb] dài [Am] lại thắm tình [Dm] ai

Đời có [F] em quên lầm [Gm] than

Ruộng lúa [C] kia cho thơm [Dm] vàng

Đời nghèo thêm dịu [Bb] dàng khoan hoà [F] khoan.

Lặng [Dm] nghe tiếng sáo diều trôi

Ruộng [Gm] xanh [C] ai tưới mồ [F] hôi

Để [Gm] cho cô gái làng [Dm] tôi

Áo lành thêm [Am] trắng

Rồi thắm đôi môi [Dm] cười.

 

2. Đây quê [Dm] tôi cao vút bóng dừa xanh

Đời êm [Gm] trôi trong mái lá dịu [Dm] lành

Về nơi [Bb] đây xem bóng cò [C] bay

Xem nắng [F] lên vàng [Gm] cây

Xem lúa xanh mùa [Am] cấy.

Yêu thương [Dm] nhau tay giữ lấy bàn tay

Dù mai [Gm] sau mưa nắng có phai [Dm] màu

Này trăng [Bb] ơi vui mái chèo [C] đôi

Trăng thấm [F] duyên tình [Gm] tôi

Trăng ấm [C] êm cuộc [Dm] đời.