Bên kia đường trần

Về [G#m] đâu bóng đêm dài, ngồi bên [C#m] song nhớ thương [G#m] ai.

Đèn khuya soi [D#7] bóng người, hạt mưa rơi thêm lạnh [G#m] giá.

Nghe tiếng ai ru buồn, từ chốn xa muôn [C#m] trùng.

Về giữa đêm mịt mùng [D#7] cho vơi dòng nước mắt.

Đời [G#m] như sóng xô bờ, lạc loài đi giữa cơn mơ.

Nghìn [D#7] thu rơi hững hờ, một lời kinh đưa tiễn [G#m] nhau.

Đưa người qua [D#m] bến u mê một lần.

Không còn vương vấn bên kia đường [B] trần.

Khi lòng rung [G#m] tiếng tơ đêm nguyệt [D#7] cầm mờ trong sương [G#m] khói.

Nghe lời ai oán khi [C#m] xa lìa đời kiếp người như lá thu rơi lìa [B] cành.

Thôi đành quên hết yêu [C#m] thương ngày nào, đưa nhau [D#7] vào hư vô.

Còn [G#m] đâu ánh trăng vàng, nằm hiu [C#m] hắt nhớ thương [G#m] ai.

Dòng sông trôi [D#7] lững lờ, thuyền rời xa không bờ [G#m] bến.

Người đến không ai chờ, lạnh vắng đêm mơ [C#m] hồ.

Sưởi ấm khi [D#7] cho nhau, một chút tình [G#m] tôi.

Đời [G#m] như sóng xô bờ, lạc loài đi giữa cơn mơ.

Nghìn [D#7] thu rơi hững hờ, một lời kinh đưa tiễn [G#m] nhau.

Đưa người qua [D#m] bến u mê một lần.

Không còn vương vấn bên kia đường [B] trần.

Khi lòng rung [G#m] tiếng tơ đêm nguyệt [D#7] cầm mờ trong sương [G#m] khói.

Nghe lời ai oán khi [C#m] xa lìa đời kiếp người như lá thu rơi lìa [B] cành.

Thôi đành quên hết yêu [C#m] thương ngày nào, đưa nhau [D#7] vào hư vô.

Còn [G#m] đâu ánh trăng vàng, nằm hiu [C#m] hắt nhớ thương [G#m] ai.

Dòng sông trôi [D#7] lững lờ, thuyền rời xa không bờ [G#m] bến.

Người đến không ai chờ, lạnh vắng đêm mơ [C#m] hồ.

Sưởi ấm khi [D#7] cho nhau, một chút tình [G#m] tôi.

Người đến không ai chờ, lạnh vắng đêm mơ [C#m] hồ.

Sưởi ấm khi [D#7] cho nhau, một chút... tình [G#m] tôi....