Bến mộng trần gian

1. Mở mắt chào [Am] đời, tiếng khóc trẻ sơ [C] sinh khiếp [E7] sợ trần gian [Am] buồn

Vậy mà bao [C] người, nhắm [Em] mắt cười tươi [Am] vui thốt lời vàng chúc mừng

Lúc bé còn ngây [Dm] thơ, đến lớn vừa vào [Am] đời

Tài lộc quyền [G] danh nhuộm màu hoen ố tâm [C] hồn

Ánh sáng đầy nhân [G] sinh, bóng tối tràn tội [Am] tình

Đường trần đục [G] trong tự tâm [E7] tính lựa chọn [C] đi. [G]

 

ĐK:

[C] Ta lúc đến nơi [Am] đây, trắng đôi bàn tay lúc về cũng trắng [G] tay

Mạng sống mong [Am] manh, chiếc lá trên cành chờ làn gió [G] thu về tiễn đưa

[C] Nước chuyển kiếp mây [Am] trôi, hóa mưa dạo chơi cũng về với biển [G] khơi

Bạn cũng như [Am] tôi vướng mắc luân hồi và từng đến [G] đây biết bao lần [C] rồi.

 

2. Đời tựa sa [Am] trường, đấu đá giành hơn [C] thua khiến [E7] nghiệp lực chất [Am] chồng

Ảo thực quay [E7] vòng, sắc sắc rồi không [Am] không nối dài từng giấc mộng

Nắng cháy và mưa [Dm] rơi nước mắt cùng nụ [Am] cười

Bài học khổ [G] đau trải nghiệm tiến hóa linh [C] hồn

Hối lỗi và ăn [G] năn, biết chấp nhận sự [Am] thật

Là một vườn [G] hoa đẹp cho cõi tạm trần [C] gian.