Bến xuân xưa

1. Một chiều [C] xuân trên [Am] bến xưa qua [F] đò

Có một [C] người em gái tay đưa mái chèo

Miệng cười [F] xinh thơm qua làn gió [Dm] nhẹ

Thổi tóc [G7] mây bay vươn má [C] hồng.

Một đời [C] hoa chỉ [Am] nở xanh một [F] lần

Khi mà [C] màu nhạt [Dm] phai thương cho cánh [C] tàn

Từng cơn [F] gió đi qua bờ cát [G] biển

Thổi áo [G7] em say chiều nắng [C] lên.

 

ĐK:

Rồi [C] ngày ngày [F] qua

Đi mãi không [Dm] về bến Hạ chiều gặp [C] nhau

[Dm] thuyền năm xưa

Vẫn còn đó [G7] nhưng vắng người thuở mới [C] quen.

 

2. Về chiều [C] nay ghé [Am] bến xuân năm [F] nào

Có tìm [C] người em gái năm xưa lái đò

Để thời [F] gian mang đi bao kỷ [Dm] niệm

Tình phấn [G7] hương bay theo gió [C] mùa.

Một lần [C] yêu thương [Am] cánh hoa chóng [F] tàn

Trôi dạt [C] mãi về [Dm] đâu thương yêu bẽ [C] bàng

Biển cát [F] trắng em xây tình với [Dm] mộng

Ngọn sóng [G7] lên tan niềm ước [C] mong.