Biển dại

1. Một ngày em [C] đến hoang [D7] dại bờ cỏ [Gm] lau

Vì sao em [A] đến với [A7] cuộc tình quá [Dm] mau

Em cơn triều [Gm] dâng chợt [C] ghé hoang vu [F] này

Sỏi đá ngây [Bb] ngất sóng [A7] triều vội ra [Gm] khơi

Ta đi đi [Bb] mãi biển [Dm] chiều vàng lộng [F] gió

[Gm] Ngây ngô sỏi [C] đá mặc cát xát [F] cào. [Dm]

 

2. Một ngày em [C] đến mang [D7] lời ca lãng [Gm] du

Làn môi em [A] thiêu đốt [A7] mặt trời lẻ [Dm] loi

Vầng trăng em [Gm] soi từng [C] bước phiêu linh [F] này

Vì sao em [Bb] sáng ghé [A7] vội đêm đơn [Gm] côi

Em đi xa [Bb] mãi biển [Dm] chiều vàng nhẹ [F] trôi

[Gm] Cô đơn bờ lau sóng [A7] vỗ ngẹn [Dm] ngào.

 

ĐK:

[Dm] Từ hoang vắng [Bb] từ hoang [Gm] vắng quay [Bb] trở [C] về hoang [F] vắng

Môi khô [C] này môi khô [A7] này mặn [C] chát đã từ [F] lâu

[Dm] Đôi tay này đôi tay [A7] này chợt [Dm] trống vắng trùng [Gm] dương

[A] Đôi chân này đôi chân này trở [A7] lại bước tinh [Dm] khôi.

[D] Nơi phương nào [Bm] chân em hoang dại

[G] Quên đi [Em] rồi miền đất hoang [A] vu [D]

Bàn chân qua cát xóa tình [A] nồng

Giờ phôi pha ta mãi đường [G] dài cô đơn miệt [A] mài

Nuối tiếc một [A7] thời yêu đương vời [D] vợi

Bờ lau khô chiều vàng bát [G] ngát

Trùng khơi [A] xa vật vờ tiếng hát

Còn đây biển [D] dại hoang vắng.