Biển khóc

1. Ngồi [G] bên bờ biển [Em] này

Nhớ dòng tóc mây [Am] bay

Nhớ [C] nụ cười trong [G] gió

Bàn [Am] chân in cát [D] nhỏ

Giờ [Am] đây đã phai [D] mờ.

Ngồi [G] bên bờ biển [Em] này

Nhớ người quá xa [Am] xôi

Nhặt [C] từng hạt cát [D] nhỏ

Ép vào bờ môi [Am] tôi

Để [D] nhớ môi một [G] người.

 

ĐK:

Thì [G] thôi người đã bỏ [Bm] đi

Bỏ tôi ngơ [Em] ngác bên bờ biển [Am] hoang

Bỏ [D] tôi ngồi dưới trăng [Bm] vàng

Ôm ngàn con sóng khóc tình mây [Am] trôi.

Thì [C] thôi nắng nhạt biển [Bm] tôi

Hoang vu rơi [Em] lệ ngậm ngùi trăm [Am] năm

Thì thôi biển vắng tình [D] nồng

Ngàn năm biển [Bm] khóc khóc [D] tình đôi [G] ta.

 

2. Ngồi [G] bên bờ biển [Em] này

Gió lạnh đầy tim [Am] tôi

Người [C] ơi sao xa [G] mãi

Biển [Am] ơi sao khóc [D] hoài

Giọt [Am] lệ này cho [D] ai.

Rồi [G] đây biển âm [Em] thầm

Rồi đây sóng lặng [Am] câm

Rồi [G] đây tình tôi [C] chết

Trên bãi cát khô [G] cằn

Ngàn [D] năm mây bay [Bm] mãi

Ngàn [D] năm biết khóc [G] hoài.