Bỏ lỡ nhau rồi

[C] Anh nhận ra chúng ta bỏ [Am] lỡ nhau rồi

[F] Nay mình xa, mỗi người [G] ở mỗi thế giới

[C] Anh nhận ra chúng ta bỏ [Am] lỡ duyên trời

[F] Mưa nặng [G] hạt, anh nhớ [C] em không nguôi

Anh còn [Am] nhớ em vẫn thường nép vai anh thì [Em] thầm bên tai

Từng dòng ký [F] ức khi xưa đâu [G] dễ có thể nhạt [C] phai

Liệu rằng [Am] em nơi phương xa ấy có đang nhìn [Em] về nơi anh

Rồi lại [F] ôm nỗi [G] buồn, lệ [C] rơi.

 

ĐK:

Mình bỏ [C] lỡ nhau rồi mảnh tình duyên [G] nay vỡ đôi

Ngày tháng sau [Am] này không còn có em trong cuộc [Em] đời

Màn đêm [F] buông xuống anh ngẩn [G] ngơ, chẳng dám tin [Em] rằng không còn [Am] em

Nhìn về [Dm] đâu anh cũng thấy em, chỉ [G] toàn em.

Mình bỏ [C] lỡ nhau rồi, lời hẹn năm [G] xưa đã thôi

Mọi thứ vẫn [Am] đây, khung trời ấy, nhưng em [Em] đâu rồi ?

Từng là tất [F] cả trong nhau nhưng [G] bây giờ, chỉ [Em] còn lại tiếc [Am] nuối

Mưa buồn [Dm] cứ rơi theo từng [G] nỗi nhớ [C] người.