Bỏ phố lên ngàn

1. Em bỏ phố lên [Em] ngàn để mình tôi nơi ngõ [G] vắng

Em bỏ phố đi [Em] rồi, mình tôi sống [E7] giữa đơn [Am] côi

Em bỏ phố sao [Fm] em? Còn đâu ngày tháng êm [B] đềm?

Đàn nghe em hát bên thềm, nhớ [C] người lòng thấy buồn [B] thêm!

 

2. Em bỏ phố sao [Em] đành, để rồi tiếc ánh trăng [G] thanh

Duyên mình dẫu không [Em] thành, thương hoài đôi [E7] mắt long [Am] lanh

Ngỡ rằng mãi bên [Em] nhau, ngờ đâu mình cách xa [B] rồi

Hàng cây, ghế đá ta ngồi, cũng [C] buồn khi nắng chiều [Em] rơi [B] [E]

 

ĐK:

Bỏ [A] phố lên [E] ngàn, em về nơi xứ [A] lạ

Quên những mùa nắng [G#m] hạ

Quên màu phượng thắm ngày [B] nao [E]

Đành sao em [Am] [A] hỡi?

Để mặc tôi ngóng [G#m] chờ

Đâu [C#7] rồi những vần [F#m] thơ

[Am] khung trời ước [Em][B]

 

3. Sao bỏ phố lên [Em] ngàn? Cùng người cất bước sang [G] ngang

Sao lại nỡ phũ [Em] phàng? Để [E7] tôi cứ mãi lang [Am] thang

Ân tình đã phôi [Em] pha, thì thôi hãy xem như [F#dim]

Tuổi thơ với ánh trăng [B] ngà, đẹp mãi trong tâm hồn [Em] ta.