Bỏ phố lên rừng

1. Người phụ tôi rồi có phải [Dm] không

Cớ sao lại [C] bỏ phố lên [F] rừng [Gm]

Một đi không nửa

câu hò [C] hẹn

Người giã [A7] từ mà [Bb] ánh mắt rưng [A7] rưng

 

2. Người phụ tôi rồi có phải [Dm] không

Cớ sao lại [C] bỏ phố lên [F] rừng [Gm]

Bỗng dưng làm kiếp chim xa [C] lạ

Biệt núi [A7] sầu người có thấy nhớ [Dm] nhung

 

ĐK:

Người [D] xót xa buồn lắm phải [F#m] không?

[G] Không sao [Em] bỏ phố lên [F#m] rừng [B7]

Đi [Em] làm mây cao trên đèo [G] vắng

Trời vào [Em] đông [A7] có chạnh [D] lòng.

 

3. Người phụ tôi rồi có phải [Dm] không

Cớ sao lại [C] bỏ phố lên [F] rừng [Gm]

Tự nhiên thành bóng chim tăm [C]

Tôi thật [A7] buồn hỡi người có biết [Dm] chăng.