Bởi Sài Gòn đâu dễ thấy mùa thu

1. Anh không ngắt tặng [Am] em đóa [Dm] hoa thạch [Am] thảo

Bởi Sài [E] Gòn đâu dễ [E7] thấy mùa [Am] thu

Khi tình [G] ta vừa chạm ngõ hoang [C] vu

Trời đã [Dm] lộn lẫn [G] mưa vào trong [E7] nắng.

 

2. Cơn gió thổi lướt [Am] qua [Dm] thềm trống [Am] vắng

Dẫn mưa [E] về xiên [E7] hạt sáng long [Am] lanh

Hạt nước [G] nào rơi tạt ướt lòng [C] anh [F]

Dẫu bay [G] hơi vẫn [E7] lờ mờ dấu [Am] vết.

 

ĐK1:

Có hay [G] không mùa thu đã chết

Nên cúc [Em] vàng thạch thảo cũng như [Am] nhau

Có hay [D] không thầm lặng dấu cơn đau

Nên mỗi lúc trở [Bm] trời lại nghe mình ê [E7] ẩm.

Có những lúc [Am] buồn như lăng tẩm rêu [D] phong

Nằm ngu [Am] ngơ ôm ấp chút tình [D] phai

Dang tay [Am] xương giữ lấy chút trang [F] đài

Hồn lặng [E7] ngắt một mình cười với [Am] gió.

 

ĐK2:

Ở nơi [G] đó mùa thu vừa chạm ngõ

Bước chân [Em] ai giẫm nhẹ lá vàng [Am] khô

Trong hơi [D] sương phảng phất chút mơ hồ

Cái màu xanh mượt [Bm] mà nếp non cốm [E7] mới.

Ở nơi [Am] đó mùa xuân vừa bước [D] tới

Để dịu [Am] dàng e ấp áo ai [D] bay

Để bàn [Am] tay xa lạ với bàn [F] tay

Để nụ [G] cười mở ra [E7] nửa chừng lại [Am] đóng.