Bốn mùa đau tình

1. Nàng xuân dạo [Am] bước theo lối yêu [G] qua ghi dấu cuộc [Am] tình

Ngập ngừng hè [F] đến ngẫn ngơ ngóng [Dm] trông chín mươi chờ [C] mong [E7]

Dịu dàng mùa [Dm] thu đi về đôi [E7] bóng ước mong ngày [C] sau

Lạnh rời trời [Bdim] đông ấm môi dỗi [E7] hờn trách yêu vụng [Am] về.

 

2. Mùa xuân lặng [Am] lẽ thay én trao [G] thư rơi cánh thiệp [Am] hồng

Hè sang rực [F] rỡ đốt thiêu ước [Dm] mơ yêu đương tàn [C] tro [E7]

Buồn tràn vào [Dm] thu rơi vàng bao [E7] lá bấy nhiêu niềm [C] đau

Lạnh đầy trời [G] đông tim đầy băng [E7] giá yêu đầy bẽ [Am] bàng.

 

ĐK:

Người tình ơi có [Dm] hay tình [Bb] yêu xin mãi tôn [F] thờ [Am]

Một lời không thở [G] than cho dù tình bao nhiêu phũ [Am] phàng

Thời gian ơi biết [Dm] chăng rằng [Bb] mai biết ta sẽ [Em] già

Tình vẫn luôn còn [Dm] xanh vì [Bb] ta dành một đời yêu [Am] em.

 

3. Ngày xuân gặp [Am] gỡ cho kẻ quen [G] hơi nay lối quen [Am] tìm

Hè gieo hạt [F] nắng thắp lên khát [Dm] khao mang ta gần [C] nhau [E7]

Rạo rực mùa [Dm] thu môi tìm môi [E7] cũ ngất ngây mùa [C] đông

Giật mình “tỉnh [G] thức” thôi đành chôn [E7] kín đau tình bốn [Am] mùa.