Bốn mùa viễn xứ

1. Em có xót xa khi mùa hè [C] đến

[F] Không ve sầu không phượng đỏ nắng [C] trưa

[F] Không nôn nao những dòng lưu bút [G] vội

Xa thật [Em] rồi nên [Dm] tiếc nuối trường [G] xưa.

 

2. Thu đến lá rơi rơi vàng ngập [C] lối

[F] Bên nhau chiều xưa một thuở có [C] nhau

[F] Hôm nay thu nối sầu thương rất [G] lạ

Em chợt [G7] buồn đôi mắt tím tìm [C] ai.

 

ĐK:

Trời vào [C] đông tuyết bỗng rơi trắng [Am] lối

Lạnh hồn [Dm] em viễn [G] xứ nửa đời [Em] sau

Lò sưởi [Am] đỏ mong ấm lòng cô [Dm] lữ

Tưởng bếp [G7] hồng bên trời cũ giờ [C] đâu.

 

3. Xuân đến hỡi xuân tha hương lần [C] nữa

[F] Đưa nhau về đâu vạn nẻo tháng [C] giêng

[F] Xuân nơi đây dẫu cành mai có [G] lạ

Em tặng [G7] người xuân đến ấm vầng [C] thơ.