Bông chiều tím

1. Nghe tiếng nhạc nhà [Em] ai dường như ước dâu rộn [A] ràng

Ôm tấm thiệp hồng trên bàn tay buông tiếng thở [Em] than

Cuộc tình đôi ta dở [Bm] dang bao kỷ niệm yêu thương chứa [C] chan

Trách [A] sao mối duyên lỡ làng con đò rời bến sang [B7] ngang.

 

2. Cứ mỗi lần nhìn [Em] hoa chiều tím ngó sang bên [A] nhà

Hoa tím đẹp mỏng manh nhưng hoàng hôn hoa cũng tàn [Em] phai

Một mình tôi trên bến [Bm] sông nghe lạnh lùng mà thêm nhớ [C] mong

Bóng [A] em bước đi theo chồng ngồi bên [B7] sông khóc thương con [Em] đò.

 

ĐK:

Đò [A] ơi, sao đò quên

câu [G] hứa

Con nước lững [D] lờ đò rời bến sông [G] xưa

Nước [D] lên hoa tím trôi xa bờ

Tôi có đâu nào [Bm] ngờ em bây giờ chỉ còn trong [Em] mơ.

 

3. Hoa tím giờ buồn [Em] hiu người xưa đã sang sông [A] rồi

Thương xót phận bèo trôi giờ đây hoa tím mồ [Em] côi

Cuộc tình xin chôn dấu [Bm] theo bao kỷ niệm đôi ta đã [C] trao

Cánh [A] hoa xác xơ tiêu điều ngồi bên [B7] sông mà xót xa thêm [Em] nhiều.