Buồn làm sao buông

1. Người [Em] ta thương nhớ cũng [C] nhiều nhưng [B7] yêu thì được bao [Em] nhiêu

Tình yêu chỉ đến một [C] lần vì [D7] một người thương duy [G] nhất

Một [Am] người yêu hết thơ [D] ngây, một [G] người nhớ suốt đêm [C] ngày

Một [D] người không thể buông [F#7] tay dù cho người đành xa [B7] mãi

 

2. Vậy [Em] nên vẫn cứ hoang [C] đường đi [B7] yêu một người đơn [Em] phương

Dù mai sau chẳng chung [C] đường vẫn [D7] còn lại tình thương [G] đó

 

Đoạn [Am] đường ai bỏ ai [D] đi đèn [G] đường xanh đỏ phân [C] ly

Dừng [D] lại hay bước tiếp [B7] đi chẳng để làm [Em] chi?

 

ĐK: Ngày đó khi vừa biết [Am] nhau là [D] biết yêu là sẽ [G] đau

[Em] trót mang phận đến [Am] sau người [F#7] đi cùng ai phía [B7] trước

[E] đúng hay là đã [Am] sai vì [D] chẳng có lần thứ [G] hai

Người [Em] bước đi cùng ngày [Am] mai nỗi [F#7] buồn ngày sau quên [B7] mãi

 

3. Từng [Em] ngày tháng ấy trôi [C] qua mang [B7] theo cuộc tình đi [Em] xa

Lòng tôi vẫn cứ vụng [C] về không [D7] yêu được ai hơn [G] thế

Một [Am] người duy nhất trong [D] tôi, một [G] người thay thế trong [C] đời

Buồn [D] này đôi lúc cũng [B7] hơn là [Em] vui