Buồn ta mãi đợi chờ

1. Một làn môi [Am] ấm, cũng ngất ngây cuộc [F] đời

Một đường tim [G7] nóng, đã thoát ra mù [C] khơi

Một thời tuổi [E7] thơ, mờ khuất bên chân [F] trời

Có thấy đêm buồn [Dm] tới là bóng ai, xa [E7] vời.

Tưởng tình yêu [Am] cũ, bỗng hóa rêu một [F] chiều

Từng ngày vui [G7] thú, thoắt biến trong đìu [C] hiu

Còn lại mình [E7] tôi, hồn giấu trong cung [F] đàn

Buồn rét bên cơn [G] hàn, biết [E7] ai để thở [Am] than.

 

ĐK:

Một đời cuồng [Am] say dấu vết bao tình [F] này

Rồi lỡ quên đêm [G7] ngày, mất nhau thì mới [C] hay

[A7] Rằng tình là [Dm] mơ là lúc ta dại [Am] khờ

Là nỗi đau vô [F] bờ, [E7] buồn ta mãi đợi [Am] chờ.

 

2. Một lần đi [Am] mãi, cuốn hút theo ngày [F] dài

Một thời êm [G7] ái, đã mất trong tầm [C] tay

Để người buồn [E7] chi, bạc tóc khi xuân [F] thì

Thấy cánh hoa gầy [Dm] yếu, lòng cũng thêm tiêu [E7] điều.

Thì rồi ta [Am] cũng, cố sống qua phận [F] người

Vì lời trăn [G7] trối, có lúc quên mà [C] thôi

Một đời đảo [E7] điên, về gói bao ưu [F] phiền

Chờ hố sâu chôn [G] vùi tiếng [E7] tim đập hồn [Am] nhiên.

 

ĐK:

Một đời cuồng [Am] say dấu vết bao tình [F] này

Rồi lỡ quên đêm [G7] ngày, mất nhau thì mới [C] hay

[A7] Rằng tình là [Dm] mơ là lúc ta dại [Am] khờ

Là nỗi đau vô [F] bờ, [E7] buồn ta mãi đợi [Am] chờ.