Buồn trên cung tơ

1. Tôi đi trong mùa [Em/B] thu, mưa từng [Em] giọt rớt trong tâm [Am] tư.

Ôi! Bao dấu yêu xưa, giờ chỉ [B7] còn là những dư [G] âm.

[D/F#] Bao vết thương hằn [B7] sâu, theo lệ [Am] sầu mình tiễn đưa [Em] nhau.

Từng ngày mưa vẫn mưa [Am] mau, trong [D/A] ta niềm đau chôn [B7] dấu,

xin dấu yêu về [G] sau

 

2. Em ra đi mùa [Em/B] thu, mưa từng [Em] giọt rót trên cung [Am] tơ.

Ôi! Con sóng bơ vơ, từ một [B7] chiều tình đứt dây [G] tơ.

[D/F#] Em biết chăng lòng [B7] tôi, như con [Am] thuyền ngược sóng xa [Em] khơi.

Một ngày thôi nhắc tên [Am] nhau, nghe [D/A] như mùa thu phai [B7] dấu,

tiếng tơ dệt cung [Em] sầu[E]

 

ĐK: Ngày tình say trong cơn [E] mơ, cung tơ [G#m] dệt muôn ngàn ý [Am] thơ,

đưa hồn ta bay trong cõi thiên [F#] đàng. Rồi một [B7] ngày tình xa cơn [F#] mơ,

 

câu thơ [B7] buồn trên từng phím [E] tơ. Ngày tàn theo tiếng thu [G#m] rơi.

Tình [B7] mình mộng ước xa [F#m] xôi, mưa giăng giăng ngập [A] trời,

người xa muôn [B7] lối.

 

3. Cơn mưa rơi còn [Em/B] rơi, mưa bời [Em] bời tiếng mưa khôn [Am] nguôi.

Xin mưa hãy thôi rơi để tình [B7] này đừng chết trong [G] tôi.

[D/F#] Em đã xa ngàn [B7] khơi, bên kia [Am] trời lòng có chơi [Em] vơi?

Mộng vàng nay đã phai [Am] phôi. Quanh [D/A] đây mùa đông đang [B7] tới,

nhớ thương một khung [Em] trời