Cả một đời để quên

[Bb] Như là một giấc [C] mơ tiếng [Dm] yêu phai nhanh trong màn mưa

[Gm] Duyên mình chưa đến [C] nơi sao phải quên [F] rồi?

Lời em [Bb] nói tựa ngàn mũi [C] dao cứa [Am] sâu làm tim nhói [Dm] đau

Người dẫm [Gm] lên vết [Am] thương đang rỉ [Dm] máu.

[Bb] Sau ngày mưa sẽ [C] có cầu vồng

[Dm] cớ sao anh ôm [Am] hoài bão giông

[Gm] Anh lạc trong ký [C] ức sâu xé cõi [F] lòng

Ngày mình chia [Bb] đôi mưa vẫn [C] rơi

Yêu [Am] thương tựa như gió [Dm] bay ngang trời

Ta [Gm] hết cơ hội đành nhường [Am] chỗ cho người [Dm] mới.

 

ĐK:

Phải chăng ngày ấy ta [Bb] chẳng bắt đầu thì [C] đâu có ai ôm [Dm] sầu

[Am]

Câu chuyện ta, nay [Bb] đã khác rồi giờ [C] trang nhật ký xé [Dm] đôi

Một giây để yêu, để [Bb] nhớ một người mà [C] anh phải mất một [Dm] đời để có thể [Am] quên

Đến khi [Gm] xuân phai tàn hạ [Am] qua thu kia thay [Dm] lá.

Biết phải mất bao [Bb] lâu để tim bớt [C] đau mi thôi ứa [Dm] sầu

[Am] Cứ yêu cứ đâm [Bb] đầu, chẳng hay [C] biết mưa giông ngày [Dm] sau

Nếu duyên ta đã [Bb] lỡ không thành, người [C] chớ bận tâm cứ [Dm] bước đi mặc kệ [Am] anh

Người mình [Gm] thương giờ đây khác [Am] hướng cũng chẳng cùng [Dm] đường.