Cầm vàng mà để vàng rơi (Gót hài trên bến)

Trăng... ớ... [F] ơ... trăng còn lơ [Dm] lững ớ... ơ... ơ... ơ... ơ...

Lơ lững chốn non [C] cao ớ... ơ...

Sông... ơ... ơ... sông trôi bình [F] yên i... a... a... a... ơ...

Bình [C] yên giữa sao đêm ơ... [Am] ơ...

Ôm [F] vàng mà người ơi lội [Dm] sông.

Ai [C] ngờ cầm trong tay để rơi, à... ai tiếc [F] vàng...

Đưa... ớ... [F] ơ... đưa bàn tay [Dm] níu í... a... a... a... a...

Tay níu áng mây [C] trôi ớ... ơ...

Ai... ơ... ơ... đem duyên tình [F] soi í... a... a... a... a...

Tình [C] soi bóng đơn côi ơ... [Am] ơ...

Đêm [F] nằm mà chờ ai từ [Dm] khi.

Ôm [C] vàng mà qua sông để rơi, à... không tiếc [Dm] chi.

Ai gieo cung [Dm] đàn mỗi khi chiều [C] mưa (mỗi khi chiều mưa).

Qua sông làm rơi chút [F] duyên tình xưa (chút duyên tình xưa).

Thầm nhủ lòng [Gm] thôi tiếc thương.

Mà sao còn vương chi người [C] ơi...!

À... [Dm] ơi... thân ta chưa lần bước qua [C] vực sâu (bước qua vực sâu).

Nên yêu thương đành rớt [F] trôi về đâu (rớt trôi về đâu).

Tình xưa còn chút nắng [Am] phai.

Chiều nay ngồi thương nhớ [C7] ai.

Nhớ sông xưa... in dấu [F] hài.

Ai gieo cung [Dm] đàn mỗi khi chiều [C] mưa (mỗi khi chiều mưa).

Qua sông làm rơi chút [F] duyên tình xưa (chút duyên tình xưa).

Thầm nhủ lòng [Gm] thôi tiếc thương.

Mà sao còn vương chi người [C] ơi...!

À... [Dm] ơi... thân ta chưa lần bước qua [C] vực sâu (bước qua vực sâu).

Nên yêu thương đành rớt [F] trôi về đâu (rớt trôi về đâu).

Tình xưa còn chút nắng [Am] phai.

Chiều nay ngồi thương nhớ [C7] ai.

Nhớ sông xưa... in dấu [F] hài...

Tình xưa còn chút nắng [Am] phai.

Chiều nay ngồi thương nhớ [C7] ai.

Nhớ sông xưa... in dấu [F] hài...