Căn gác lưu đày

1. Đêm trắng [Em] đêm, ta nằm [B7] trong căn gác lưu [Em] đày

Một mình [C] thôi, mồ [E7] hôi lạnh buốt đôi [Am] vai

Ta gọi [D] ta vực sâu đắng [G] cay, ta gọi [Bm] em nét mi xanh [B] dài

Nét môi son [Em] đầy, một [Bm] lần rồi hết từ [B7] đây!

Hôm thứ [Em] hai ta vùi [Am] thân vào trong lam [C]

Thứ ba [G] nghe nhục [Em] vinh, Thứ tư [Am] qua thật [D] nhanh

Thứ năm [G] ôi buồn [C] tênh, Thứ sáu [B] đi rồi thứ bảy [Em] về

Chủ nhật nằm ôm gối [B7] chăn, não [Em] nề.

Còn gì [G] đâu ngoài linh hồn rách tả [Em] tơi này

Tình bỏ [Am] ta như một [B7] sớm chim đi bỏ hàng [Em] cây

Còn gì [G] đâu ngoài mảnh đời trắng bàn [Em] tay này

Mất hết [C] rồi không còn [D] gì để mất nữa hôm [Em] nay.

 

2. Đêm trắng [Em] đêm ta nằm [B7] ru căn gác lưu [Em] đày

Người bỏ [C] ta ngàn [E7] cơn giông bão chưa [Am] qua

Xin thời [D] gian vùi chôn xót [G] xa, cũng đành [Bm] thôi đớn đau lâu [B] dài

Xót xa cho [Em] đời, rồi [B7] cũng qua đi kiếp [Em] người