Cánh nhạn đầu xuân

1. Tiền Đồn xa [Am] vắng, [Dm] viết gửi về [Em] em một lá thư [Am] hồng

Muôn hoa hé nở, chào xuân mới [E7] sang, xuân [Am] buồn qua biên [E7] giới

Những [A] cánh hoa [Dm] vàng, làm anh chợt [G] nhớ, đến cánh hoa ngày [C] xưa

Lúc [Am] tiễn anh lên [E7] đường, mùa xuân năm qua,

Em buồn cài lên [Am] áo, hẹn sẽ tương [E7] phùng.

 

2. Người đi chinh [Am] chiến, [Dm] vẫn thương trọn [Em] ai, dù cách phương [Am] trời

Đêm đêm ước vọng, về thăm cố [E7] hương, thăm [Am] người em nho [E7] nhỏ

Thích [A] ép hoa [Dm] đẹp, nhìn mây và [G] bướm, ước mơ hoa đừng [C] phai

Mãi [Am] mãi xinh một [E7] màu, để người ra đi

Không [Am] buồn vì xa [E7] vắng, gìn giữ quê [Am] nhà

 

ĐK: Và mùa xuân năm [Am] nay, anh đón phút giao [E7] thừa, thiếu em bên cạnh [Am] anh

Nhìn màu hoa năm [Dm] xưa, và lòng anh thầm [Am] ước, ước gì ta bên [E7] nhau

Đừng sầu chi em [Am] ơi, khi đất nước đang [E7] cần, những thân trai hùng [Am] anh

Dù giờ ta xa [Dm] nhau, để [C] rồi mùa xuân [E7] tới, mình sẽ xum [Am] vầy.

 

3. Từ nghìn năm [Am] xưa, [Dm] có ai mà [Em] không, buồn lúc phân [Am] kỳ

Hoa xưa vẫn đẹp, màu hoa luyến [E7] lưu, mang [Am] nhiều thương nhung [E7] nhớ

Gởi [A] cánh chim [Dm] trời, lời thơ cầu [G] chúc, chúa xuân mang tình [C] thương

Đến [Am] với em quê [E7] nhà trọn vui hương xuân

Không [Am] còn buồn lên [E7] mắt, vẹn giữ

câu [Am] thề.