Cát bụi hồng trần (Nỗi buồn sa mạc 2)

1. Hoàng [Em] hôn sáng trên vùng cốc

Chiều [D] thu dấu chân bụi [Em] trần

Người [C] yêu đã quá xa [D] xưa

Tuổi [D7] thơ vút qua tầm [G] tay.

Tình [Em] yêu đến cho hồn nhớ

Lời [D] thơ xóa theo bụi [Em] mờ

Chiều [C] xưa thấp thoáng trên [D] môi

Rời [B7] xa ta nhớ một [Em] lần.

 

ĐK:

Ngày [Em] qua trên cõi lạc [C] hồng

Bềnh bồng theo [G] gió cuốn xô đi

Tình nhân sớm đã lãng [F] quên

Phút giây người [D] quay đi một [B7] chiều.

 

2. Biển [Em] cát cuốn ta về gió

Nhạt [D] phai dấu xưa mịt [Em]

Người [C] yêu bước đã phôi [D] pha

Ngàn [D7] đời mãi xa vời [G] xa.

Ngoài [Em] cốc đến khi chiều úa

Già [D] nua tóc mây bọt [Em] bèo

Tuổi [C] thơ sớm đã phiêu [D] du

Về [B7] theo cát bụi hồng [Em] trần.