Cát bụi mệt nhoài

1. Một [Em] hôm trên đồi quan tái

Về [Am] đâu lạc [C] bước loanh [B7] quanh

Đường [Am] đi vẫn [G] còn xa [Em] ngái

Tan [F#7] rồi giấc [B] mộng ngày [B7] xanh.

Một [Em] hôm tôi còn nghe thấy

Lời [Am] ru nghẹn [C] đắng cho [B7] nhau

Làm sao nhắn người bên ấy

Xin [Am] đừng nhớ [B7] lại niềm [Em] đau.

 

ĐK:

[E] Một hôm nghe đời xa vắng

[B7] Làm rơi rụng mảnh tim [E] côi

[A] Hồn treo lên [B7] cành hoa trắng

Tôi nhìn thấy bóng hình [E] tôi.

[E] Một hôm nghe đời xa vắng

[B7] Làm rơi rụng mảnh tim [E] côi

[A] Hồn treo lên [B7] cành hoa trắng

Tôi nhìn [A] thấy [B7] bóng hình [Em] tôi.

 

2. Một [Em] hôm trong lòng héo hắt

Say [Am] rồi một [C] chén nồng [B7] cay

Sầu [Am] dâng dâng [G] đầy trong [Em] mắt

Tôi [Am] ơi uống [F#7] cạn mộng [B7] nay.

Một [Em] hôm ai cười ai khóc

Đêm [Am] buồn biển [C] réo hồn [B7] ai

Đời trôi trôi dần trên tóc

Tôi [Am] ơi cát [B7] bụi mệt [Em] nhoài.