Câu kinh buồn

Một [Cm] dòng nước xuôi về đâu có còn [G7] nhớ.

Bến xưa chiều tiễn [Cm] đưa, đâu khúc nhạc mơ hồ.

Tiếng [Fm] đàn lạnh lùng rơi, bên lầu [G7] vắng.

Lụa [Cm] là áo thơ vàng bay theo từng [G7] cánh.

Gió đưa chiều nắng [Cm] phai, chân bước nhẹ qua bờ bến [Fm] nào.

Một mình [G7] ngồi soi bóng [Cm] mình.

Nhìn thời [Fm] gian lặng trôi bạc [Cm] mái đầu, dấu ân tình xưa.

Lòng còn [Fm] nhớ ai từng đêm u sầu, mắt tuôn lệ [Cm] rơi.

Đời vẫn tìm [Cm] nhau mấy thu lòng còn chưa [Eb] nguôi.

[Cm] biết kiếp người sẽ qua, tựa [Fm] như lá vàng cuối mùa

Đêm lạnh lùng [G7] trôi theo bóng trăng [Cm] tàn.

Chiều [Cm] nghe tiếng ai vọng đưa như thầm [G7] nhắn.

Gió ru lời ái [Cm] ân, bên giáo đường

câu kinh buồn.

Ai nên [G7] tội làm đêm nay nhớ [Cm] người.

Nhìn thời [Fm] gian lặng trôi bạc [Cm] mái đầu, dấu ân tình xưa.

Lòng còn [Fm] nhớ ai từng đêm u sầu, mắt tuôn lệ [Cm] rơi.

Đời vẫn tìm [Cm] nhau mấy thu lòng còn chưa [Eb] nguôi.

[Cm] biết kiếp người sẽ qua, tựa [Fm] như lá vàng cuối mùa

Đêm lạnh lùng [G7] trôi theo bóng trăng [Cm] tàn.

Chiều [Cm] nghe tiếng ai vọng đưa như thầm [G7] nhắn.

Gió ru lời ái [Cm] ân, bên giáo đường

câu kinh buồn.

Ai nên [G7] tội làm đêm nay nhớ [Cm] người.

Bên giáo [Fm] đường

Câu kinh buồn.

Ai nên [G7] tội làm đêm nay nhớ [Cm] người.