Chẳng có lẽ

1. Em đi [Am] rồi, bỏ lại phố mình [Dm] tôi

Dáng hao [G] gầy, còn được trông thấy [C] nhau?

Cơn mưa [F] mau, lối [Am] anh về bất [Dm] chợt

Xa em [B7] rồi như chết nửa hồn [E7] tôi.

 

2. Em đi [Am] rồi, hàng ghế đá xanh [Dm] rêu

Tiếng chim [G] chiều, gọi bầy ôi thiết [C] tha

Ta là [F] ai, giữa [A7] dòng người xa [Dm] lạ?

Quá nửa [B7] đời, tình [E7] còn vẫn long [Am] đong.

 

ĐK:

Tôi hỏi [Am] lòng, người ơi có còn [C] thương [Am]

Cuối con [Dm] đường mình [G] dìu nhau bước [Dm] vội

Ta còn [G] ngồi đếm bước thời gian [C] trôi.

Tôi chỉ [Am] là một lữ khách đường xa

Và em [Dm] chỉ là loài [A7] hoa cỏ [Dm] dại

Mải rong chơi, em [E7] đã bội

câu [Am] thề.

 

3. Thôi anh [Am] về, người hãy tìm vui [Dm] đi

Bao kỷ [G] niệm, đành vùi chôn em [C] nhé

Chẳng có [F] lẽ mình [A7] lạc nhau mất [Dm] rồi

Chẳng có [G] lẽ tình [E7] mình chỉ thế [Am] thôi.