Chẳng còn nhau nữa

1. Chiều [F] nay bơ vơ mình anh, ngồi [Am] ôm guitar đàn ca

Đàn buông [Dm] tiếng những nốt nhạc buồn, chuyện tình không [Gm] vui

Người ra [Am] đi không nói

câu [Dm] chào, để mình [Am] anh trăm nỗi u [Dm] sầu

Hoàng hôn [Gm] giăng mắt nâu, buồn dâng kín sâu trong lòng [C] anh.

 

2. Ngày [F] xưa đôi ta có nhau, buồn [Am] vui không xa rời đâu

Dù nhắm [Dm] mắt vẫn thấy mặt người gần kề bên [Gm] ta

Thời [Am] gian như gió qua [Dm] đường, rồi người [Am] thương bỗng hóa người [Dm] lạ

Người làm [Gm] tim nát tan, một đời anh lặng lẽ bơ [C] vơ.

 

ĐK:

Chúng ta nợ [F] duyên nhưng không thể trả

Giống như tình [Dm] nhân khuất trong màn [Am] đêm

Bước chung đường [Gm] nhưng cách xa ngàn [Bb] mây

Tình là gì mà đã [C] khiến đôi mi sầu bi?

Nếu như lòng [F] em không vương thương nhớ

Chớ gieo tình [Dm] yêu phủ kín đời [Am] anh

Trời buồn đổ [Gm] mưa nơi con phố xưa

Người buồn khổ [Bb] tâm vì [C] duyên không [F] thành.