Chẳng dễ phai màu

Lại thức qua một [Em] đêm bởi nhớ [Bm] em

[C] Giấc ngủ không êm [G] đềm

Nỗi nhớ lớn dần [Em] thêm sau mỗi [Bm] đêm

[C] Cứ thế thêm đậm [Em] sâu.

Cứ qua thêm một [C] ngày, nỗi nhớ thêm tràn [D] đầy

Anh ngỡ như từng phút [Bm] giây hiện về nơi chốn [Em] đây

Thoáng nghe mùi [C] hương, tóc quen nồng [D] say

Của em ngày [Bm] ấy hiện về nơi [Em] đây.

 

ĐK:

Gom hết yêu thương nồng [Em] cháy anh gửi vào trang [D] giấy

Anh nhớ em rất [G] nhiều đôi mắt đen yêu [Em] kiều

Bao tháng ngày quạnh [C] hiu, anh chôn vùi trong nỗi cô [D] liêu

Nhủ với lòng không [Am] yêu thêm một ai [B7] nữa.

Anh đã cố tự [C] chữa vết thương ngày [D] xưa

Cố bước qua nỗi [G] đau xóa tan u [Em] sầu

Nhưng vết thương giờ quá [C] sâu

Hình bóng em chôn [Am] quá lâu [B7] chẳng dễ phai [Em] màu.