Chiếc Gậy Trường Sơn

Thanh niên quê [Dm]tôi làm chiếc gậy hành quân.

Đặt cho tên gọi là chiếc gậy trường [F]sơn.

Luyện cho đôi [Gm]chân vượt đường xa không [Dm]mỏi, luyện cho tinh thần là chỉ tiến không [F]lui.

Gậy trong tay mồ hôi đã bóng[Dm], màu gỗ quê hương[Gm] mang cả mối tình dân.

Như nhắn [Am]nhủ những ai lên [C]đường mà lời hứa với bao người [Dm]thân.

Trường [B]sơn ơi, nơi núi mờ [Dm]xa mà ta chưa qua,

có suối [F]reo, có gió ngàn câycó dốc cao[Gm] vực sâu mất lối[F].

Mây trắng [Dm]quyện dưới chân bước bồi hồi, có nắng lửa đốt thiêu vách [C]núi [F]ơ..ơ…

Trường [C]sơn ơi, ta đến bên người với gậy quê [Dm]hương.

Trường [G]sơn ơi, ta đã lên đường[Dm]. khi lửa tiền [Am]phương đang nhắc [F]ta gấp bước đường [C]xa.

[Dm]Khi thù giặc cướp [Am]nước cháy [Dm]bỏng trong lòng [Gm]ta.

 

Trường sơn ơi, cho dẫu hiễm nguy bền tâm vững chí trong

bước đi nghe tiếng đồng quê, nghe gió reo, bờ tre gốc lúa.