Chiếc lá khô rơi

Đời như [Am] chiếc lá khô [E] rơi nằm yên dưới hiên nhà.

Lạnh lùng chẳng ai buồn [Am] nhớ.

Chỉ nghe [E] tiếng gió âm [Dm] u, thở [C] than có ai mang.

Niềm [E7] đau khóc than tình duyên [Am] đầu.

Nằm mơ [Am] thấy bóng ai [E] xưa một đêm dưới trăng mờ.

Ngại ngùng cầm tay thề [Am] ước.

Rồi từ [E] đó giữa phong [Dm] ba mù [C] khơi.

Biết nơi đâu về [E7] đâu chôn sâu cuộc tình [Am] tôi.

Bao năm tháng trôi [C] qua, dòng sông rẽ đôi [E] bờ.

Nhìn [C] mây nước hững hờ buồn [Am] trôi.

Người đi vào xa [E] vắng, thiên thu hoài trông [C] ngóng.

Sương rơi màu tóc [Dm] trắng, yêu chi thêm cay [E7] đắng.

Xót xa thôi cũng [Am] đành.

Ngồi ôm [Am] lấy vết thương [E] đau buồn như tiếng kinh cầu.

Nghẹn ngào nhìn nhau lần [Am] cuối.

Rồi thương [E] nhớ suốt canh [Dm] thâu tìm [C] đâu.

Giữa mênh mông biển [E7] sâu, thấy đâu hình bóng [Am] người.

Còn ai [Am] nhớ chút hương [E] xưa đường mưa.

Níu chân [Am] người giọt sầu buồn như lệ ứa.

Rồi từ [C] đó giữa phong [Dm] ba mù [C] khơi.

Lá khô bay tả [E7] tơi, không ai nhỏ lệ [Am] rơi.

Bao năm tháng trôi [C] qua, dòng sông rẽ đôi [E] bờ.

Nhìn [C] mây nước hững hờ buồn [Am] trôi.

Người đi vào xa [E] vắng, thiên thu hoài trông [C] ngóng.

Sương rơi màu tóc [Dm] trắng, yêu chi thêm cay [E7] đắng.

Xót xa thôi cũng [Am] đành.

Ngồi ôm [Am] lấy vết thương [E] đau buồn như tiếng kinh cầu.

Nghẹn ngào nhìn nhau lần [Am] cuối.

Rồi thương [E] nhớ suốt canh [Dm] thâu tìm [C] đâu.

Giữa mênh mông biển [E7] sâu, thấy đâu hình bóng [Am] người.

Còn ai [Am] nhớ chút hương [E] xưa đường mưa.

Níu chân [Am] người giọt sầu buồn như lệ ứa.

Rồi từ [C] đó giữa phong [Dm] ba mù [C] khơi.

Lá khô bay tả [E7] tơi, không ai nhỏ lệ [Am] rơi.

Rồi từ [C] đó giữa phong [Dm] ba mù [C] khơi.

Biết nơi đâu về [E7] đâu, chôn sâu... cuộc tình [Am] tôi...