Chiều dài biên giới

1. Chiều [Gm] dài biên giới, dài theo [Cm] bước chân chúng [Gm] tôi,

Những [Gm] đỉnh núi mờ [Cm] sương, tiếng sóng [Bb] vỗ trùng dương,

Nghe [F] đất quê hương hát [Dm7] cùng bước chân chúng [Gm] tôi.

Đường [Gm] về biên giới, tình đất [Cm] nước đẹp núi [Gm] đồi,

Cánh [Gm] rừng với dòng [Cm] sông, mỗi tấc [Bb] đất ngàn năm,

Gian [F] khó đau thương vẫn [Dm7] ngời sắc [Gm] hương.

Hành quân [Gm] đi ven rừng xưa còn in bóng cờ,

Vó ngựa ngàn [Gm] năm những anh hùng đi giữ [Bb] nước,

Đây Chi [Gm] Lăng, đây Đống Đa còn vang tiếng [Cm] thét,

Vẫn còn [Dm7] kia tiếng [Gm] sóng xô Bạch [Cm] Đằng đã cuốn đi cuồng [Gm] vọng,

Qua [F] rồi thời vương [Bb] bá.

 

2. Chiều [Gm] dài biên giới, từng tấc [Cm] đất lộng gió [Gm] ngàn,

Đất [Gm] mẹ đất Việt [Cm] Nam, nuôi ta [Bb] lớn lên từ đây,

Gắn [F] bó yêu thương tấm [Dm7] lòng chúng con khắc [Gm] sâu.

Trập [Gm] trùng biên giới, dù mưa [Cm] nắng dù bão [Gm] bùng,

Vẫn [Gm] dồn bước hành [Cm] quân, cho cây [Bb] lúa hậu phương,

Em [F] gái thân thương hát [Dm7] mừng quê [Gm] hương.

Bàn chân [Gm] đi tô đẹp trang lịch sử sáng ngời,

Trên đường hành [Gm] quân nhớ dáng Người bên Pác [Bb] Bó,

Ta ra [Gm] đi trong khúc ca tình yêu đất [Cm] nước,

Nghe còn [Dm7] vang tiếng [Gm] Bác vẫn vọng [Cm] về ấm áp thêm lòng [Bb] người,

Trên [Dm7] đường xa biên [Gm] thùy.

Kết

Chiều [Gm] dài biên giới chúng tôi đã [Bb] qua,

Bảo [Gm] vệ biên giới chúng tôi đứng [Bb] đây,

Cho đất [F] mẹ nở [Dm7] hoa trong tình [Gm] yêu bao la.