Chiều Đông Buồn

1. Chiều cô liêu nhìn [Bm] mây tôi ngồi [Em] đây với u [Bm] hoài.

Ngồi bên tôi là [D] mơ, mơ người [Em] xưa xa [Bm] mờ.

Chiều đông sương ướt [A] vai thêm giá [G] băng hồn [D] ai.

Hàng cây khô héo [F#7] úa khi tình đi thật [D] xa.

 

2. Ngày trôi theo làn [Bm] mây mang tình [Em] tôi đến bên [Bm] người.

Vì tim tôi còn [D] thương, tôi còn [Em] yêu vô [Bm] cùng.

Sầu ôm mơ tiếc [A] thương theo áng [G] mây về [D] đâu.

Buồn giăng mi héo [A] hắt, ta với [F#7] ta chiều [Bm] đông.

 

ĐK: Tình [Bm] nói tiếng yêu ngày [D] đó nồng [Bm] nàn.

Người [G] hát khúc ca tình ái dịu [Em] dàng.

Tình [G] đem phút giây thần tiên ngất [F#7] ngây.

Tình [Bm] đến ái ân nồng [D] cháy một [Bm] thời.

Người [G] đến giấc mơ chiều tím tuyệt [Em] vời.

Người [Em] đi hồn ai nhung [F#7] nhớ đến muôn [Bm] đời.

 

3. Tình bâng khuâng chiều [Bm] đông trôi cùng [Em] mây đến bên [Bm] người.

Hàng cây vương sầu [D] cay hương tình [Em] ai trong [Bm] chiều.

Ngồi thương ai nhớ [Em]

ai trong màn [Em] sương chiều [F#7] đông.

Hồn rơi theo lá [A] úa thêm hắt [F#7] hiu tình [Bm] phai.