Chiều Khánh Sơn

1. [Am] Chiều qua đèo Khánh [G] Sơn... mây [F] vờn

Đồi thông hiu [Am] hắt gió lay hồn [Dm] say

Đường khúc khuỷu [Am] nắng, rừng núi trầm [F] lắng

Xuyến chi nở trắng lưng [E7] nương.

 

2. [Am] Chiều trên đèo Khánh [G] Sơn… ôm [F] đàn

Chợt người nghệ [Am] sĩ lãng quên thời [Dm] gian

Đồi xanh, đồng [Am] cỏ, lượn theo ngọn [F] gió

Hồn đắm [E7] say chốn non [Am] ngàn.

 

ĐK:

Khánh [Dm] Sơn, Tà [G] Gụ buông tóc [C] mây

Trắng [Bb] xóa như dòng nước [Dm] mắt nàng tiên [F] xưa hóa [E] đá

Khánh [Dm] Sơn ru hồn [C] ta ngất [F] ngây

Vọng tiếng đàn đá Rag-[E]lây, hòa [E7] khúc A Lâu đắm [Am] say.

 

3. [Am] Chiều qua đèo Khánh [G] Sơn... trăng [F] vàng

Hồn theo mây [Am] khói, ánh dương dần [Dm] tan

Đồi thông đợi [Am] gió, người đi vẫn [F] nhớ!

Khánh [E7] Sơn, rừng núi sương [Am] mờ.