Chiều Tan Tầm

Chiều [Am]tan tầm, lê bước chân mình [E7]ta,

Chiều [E7]tan tầm, dòng người đông vội [Am]vã,

Như [Dm]cố len vào [G]nhau, chỉ [Em]muốn mau thật [Am]mau,

Để trở [Dm]về tìm một nơi thảnh [E7]thơi.

 

Ngày [Am]qua ngày, cứ thế ta già [E7]nua,

Ngày [E7]qua ngày, vẫn mải mê chạy [Am]đua,

Ta [Dm]cố như mình [G]vui, để bước [Em]tiếp trên cuộc [Am]đời,

Để một [Dm]ngày mộng nhìn thấy bình [E7]yên.

 

[Am]Cuối con đường này là giấc [Dm]mơ, [G]tháng năm mệt nhoài vì hơi [C]thở,

Như [Am]cánh chim miệt mài vẫn ngày [Dm]đêm qua bão giông,

[G]Đến nơi bình yên hằng chờ [E7]mong.

[Am]Có trong đời là muôn giấc [Dm]mơ, [G]thức giấc khi ta ngừng hơi [C]thở,

Bao [F]tháng năm trên đời rồi cũng [Em]tan theo khói [Am]mây,

 

Câu [F]hát ta còn [E7]vương mãi nơi [Am]này.

 

Đến [F]lúc ta lìa [E7]xa thế gian [Am]này

Hơi [F]ấm và nụ [E7]hôn còn mãi [Am]đây.