Chờ đợi một người quá khó phải không

1. Bước trên con phố [G] quen giữa đêm một mình

Nước mắt hòa tiếng [Em] mưa cứ rơi rồi lặng thinh

Những ánh đèn bên [C] đường còn hiu hắt bước chân ai về

Cố kiếm đâu một cảm giác thoát ra cơn [D] mê.

Vẫn chưa quên thói [G] quen trong những đêm chập chờn

Nhắn tin lo lắng [Em] em chuyện thức khuya dậy sớm...

Có lẽ em bây [C] giờ đã quen một ai khác rồi

Chỉ mỗi anh ngồi lặng lẽ nhớ em không [D] nguôi.

T-ĐK:

Chờ đợi một người [Em] quá khó cho anh có phải [Bm] không

Chờ đợi một ngày con [C] tim ngừng đập để thôi [G] ngóng trông

Chờ đợi hoài một cảm [Em] giác em sẽ cảm [Bm] thông

Dẫu em không nhớ [C] mong, đợi chờ hình [D] bóng anh.

 

ĐK:

Muốn đón đưa em giống [G] như xưa ta đã

Muốn hát cho em mỗi [Em] đêm một khúc ca

Nói cho em dẫu [C] thêm một ngày, dẫu thêm đọa đày

Thì anh mãi đứng nơi này trên lối [D] em.

Muốn nhắn cho em hỏi [G] han từng giờ qua

Muốn mỗi giấc mơ có [Em] em đừng vội vã

Dẫu anh chỉ có [C] thêm một phút thôi

Dẫu biết chờ đợi thật khó, trái [D] tim vẫn nồng nàn nhớ [G] em.

 

2. Biết bao người ghé [G] qua nói anh dại khờ

Nhớ nhung thêm chỉ [Em] mang đớn đau và thờ ơ

Vắng em anh thấy [C] như đóa hoa buồn trong nắng hạ

Vẫn khát khao tiếng mưa ấm êm ngang [D] qua.