Cho người tình lỡ

Khóc mà [Dm] chi, yêu thương qua [A] rồi

Than mà [Gm] chi, có ngăn được xót [Dm] xa

Tiếc mà [Dm] chi, những phút bên [A] người

Thương mà [Gm] chi, nhắc [A7] chi chuyện đã [Dm] qua.

 

Anh giờ [F] đây như là [Am] chim

Rã rời [Gm] cánh biết bay phương [Dm] trời nào

Em giờ [Gm] đây như cành hoa

Trót tả [A7] tơi đón đưa ngọn gió [Dm] nào.

 

Mình nào [F] ngờ, tình rơi như [C] lá rơi

Ngày tình [A] đầy, vòng tay ôm quá [F] lơi

Để giờ [A7] này một người khóc đêm [Dm] thâu

Một người nén cơn [Gm] đau nghe [A7] mưa mà cúi [Dm] đầu.

 

Thế là [Dm] hết, nước trôi qua [A] cầu

Đã chìm [Gm] sâu những tháng ngày đắm [Dm]

Thôi đành [Dm] quên, những tiếng yêu [A] đầu

Những lời [Gm] yêu ấy [A7] nay đã quá [Dm] xa.

 

Nẻo đường [F] cũ giăng đầy [Am] mưa

Khuất mù [Gm] lối khiến lên tình [Dm] đành lỡ

Ta giờ [Gm] đây như rừng thu

Nắng liệng [A7] với chiếc lá vàng cuối [Dm] mùa.