Cho Tiềm Thức Xa Vời

Dạo: [Dm] [Gm] [Dm] [Edim] [A7] [Gm] [Dm] [Edim] [A7]

Nỗi buồn [Gm]nào nào [A7]rồi cũng sẽ [Dm]qua,

lời [Gm]yêu nào, [C]theo gió bay [F]xa.

Nơi [Bb]bến xưa, thuyền ai [Gm]xuôi dòng,

ngập ngừng [A7]trôi, về trốn [Dm]xa xôi [A7] [Dm]

 

Anh vẫn [Gm]chờ, [A7]em trên lối [Dm]quen,  

giữa dòng [Gm]người, [C]vội vã ngược [F]xuôi.

Không thấy [Bb]em, về con phố [Gm]nhỏ.

Mà sao [A7]ta, ngàn dặm cách [Dm]xa.

 

Em có [D]hay, thuyền xưa rời [Bm]bến,

vẫn cứ [G]xuôi, theo [A]dòng mãi [D]lênh đênh.

Dòng sông vẫn [F#m]chưa, ngừng nghỉ [G]nắng mưa,

đục trong vẫn [F]trôi, bao ghềnh thác muôn [A]nơi

 

Em có [D]nghe, bao nhiêu hờn [Bm]dỗi, vẫn cứ [G]vang,

trong [A]tiềm thức [D]xa vời.

Mùa thu lá [F#m]rơi và em mãi [G]xa anh,

tựa con sóng [D]mơ hồ, tìm về bến [Em]xưa,

nỗi niềm hưu [A]quạnh, theo bốn mùa tàn [Dm]nhanh.