Chơi vơi phượng buồn

1. Gió lay hoa phượng rơi đầy ngoài [Em] sân

Trường nay vắng xa áo trắng đâu [Am] rồi

Lời thương vẫn còn nằm trong [Em] vở

Hè về thấy lòng mình nhung [D] nhớ

Biết bao nhiêu kỷ niệm ngọt [B7] ngào.

 

2. Nhớ nhau rất nhiều cũng đành biệt [Em] ly

Từ khi cách xa mang nặng nỗi [Am] sầu

Người đi giấc mộng đầu tan [Em] vỡ

Để lại một bầu trời bơ [D]

Cố nhân [B7] ơi bao giờ trở [Em] lại.

 

ĐK: Trở lại trường [C] xưa nắng lưa thưa tiếng ve kêu [Am]

Bạn [Em] bè mỗi đứa một [G] nơi

Người thương [Am] ơi em ở nơi [B7] nào

Để [Am] buồn chợt dâng lên [Em] cao

 

3. Bước chân quay về con đường ngày [Em] xưa

Hàng cây khắc tên hai đứa hôm [Am] nào

Làm sao quên được màu hoa [Em] thắm

Cứ mỗi lần phượng đến người [D] ơi

Ôm thương [B7] nhớ một mình chơi [Em] vơi.