Chúng ta đã đi quá xa

1. [Em] Điều buồn nhất với [Am] em bây giờ

[B7] Là người ta nói với [Em] em rất nhiều

[E7] Rằng anh đã vui với [Am] ai kia rồi

Anh phản bội niềm tin của [B7] em.

 

2. [Em] Và hạnh phúc như làn [Am] mây lững lờ

[B7] Dần trôi xa chẳng biết [Em] nơi đâu bờ

[E7] Trời không mưa nhưng bão [Am] giông trong lòng

Đến theo [B7] cùng nước mắt cạn [Em] dòng.

Anh [E7] cứ xem như lần này là lần cuối [Am] cùng

Anh [B7] đứng bên em như hai người thân rất [Em] thân

Anh [F] nói đi anh, anh [E7] yêu người ta đúng [Am] không

Tức nước vỡ [B7] bờ giờ em không thể mãi giả [Em] vờ.

 

ĐK:

Vì anh đã đi xa [Em] quá nơi ta thuộc về

Còn em thì ngây thơ [Am] quá em tin lời thề

Vậy nên giờ đây em [D] mới ê chề

Tất cả chỉ là cơn [B7] mê.

Làm sao để cho em [Em] thấy anh như thuở nào

Vẹn nguyên nụ cười

câu [Am] nói cho nhau lần đầu

Mình lao vào nhau say [D] đắm ngọt ngào chỉ biết yêu nhau

Chẳng ai [B7] dối gian ai lời [Em] nào.