Chuyện Bà Bán Quán (chế)

Thuở [Am]ấy xa xưa có [C]một bà, một bà bán [Am]quán.

Tuổi [G]mới ba[E7] mươi mà bà đã biết, đã biết nhai trầu[Am].

Cuộc đời trồng [Dm]cây ôi thì [C]lắm ôi thì [F]lắm trái [Am]ngang.

Có bao trai [Dm]làng theo [Am]bà, đi theo xin [Dm]bà miếng [Am]trầu,

[E7]chửi vô [Am]đầu.

 

[Am]đã trót yêu, yêu một [C]thằng, một thằng ma [Am]giáo.

Tuổi [G]mới [E7]bốn mươi mà nó đã có đã có 3 [Am]bà.

Người đời cười [Dm]chê cho tình [C]đó như là [F]gió với [Am]trăng.

Sau bao nhiêu [Dm]lần thất [Am]tình, sau bao nhiêu [Dm]lần thất [Am]tình,

[E7]bỏ vô [Am]rừng...

 

Từ [Am]đó không [C]ai còn gặp bà, gặp bà đâu [Am]nữa.

Chỉ [G]có con[E7] heo rừng nhiều khi thấy bà nhảy lò [Am]cò.

Rồi một ngày [Dm]kia không ai nhìn [C]thấy thấy bà [F]dưới gốc [Am]cây.

Thợ săn vô [Dm]rừng săn [Am]mồi, crắc cắc [Dm]tùng cắc [Am]tùng,

[E7]chết oai [Am]hùng.