Có đôi lúc hỏi cô đơn

1. [Am] Bước chưa hết một cơn mưa mà [Em] chúng ta thành người xưa

[Dm] Để hạt mưa rưng rưng nhìn chữ [Em] yêu bỗng hóa vô [Am] thường

[Am] Chẳng ai muốn mình tổn thương dành [Em] hết tất cả nhận lại bằng không

[Dm] Chẳng một ai nhẫn tâm tự mình [Em] mang hạnh phúc đổ [Am] sông.

 

2. [F]

câu nói rằng nên buông vì [Em] đã hết duyên cạn thương

[Dm] Đừng nặng lòng vấn vương làm nỗi [Em] đau không có điểm [Am] dừng

[F] Có đôi lúc hỏi cô đơn còn [Em] nhớ ai nhiều nữa [Am] không

[F]

Câu trả lời ở trong [G] gương một nhìn [Em] đang nhìn tôi thở [Am] dài.

 

ĐK:

Phải chăng [Am] ký ức của hai [G] ta giam cầm tâm [Em] trí anh chẳng thể quên

Giọt sầu lại [F] rơi vào tim khi [G] mà ai đó vô [C] tâm nhắc [G] tên

Một người [F] anh từng yêu giờ là nỗi nhớ từng [Em] đêm kiếm tìm

Nhưng mưa [Dm] buồn gửi lời hỏi [Em] thăm em có ổn [Am] không.

Dường như [Am] nước mắt ngày chia [G] tay em còn đâu [Em] đó trong anh rất lâu

Dù là mình [F] không còn nhau nhưng [G] còn cảm giác ghi [C] tên nỗi [G] đau

 

Đoạn đường [F] ta từng qua kỷ niệm chôn dấu mùa [Em] thu úa màu

Lý do [Dm] gì mà mình nói [Em]

câu hẹn nhau kiếp [Am] sau.